Trước đây trong trí tưởng tượng của tôi, người có tiền sẽ giống như trong những bộ phim điện ảnh, ăn nhà hàng, mặc đồ hiệu, đi xe sang, sống trong biệt thự trang hoàng lộng lẫy. Tuy nhiên sếp của tôi lại khác một trời một vực.
Hai vợ chồng sếp khởi nghiệp đi lên từ hai bàn tay trắng. Họ nỗ lực làm việc, đến 40 tuổi mới mua được căn nhà của riêng mình. Nhưng đó lại là căn nhà cũ nhỏ ở trong thành phố, may mắn có vị trí tương đối ổn lại khá gần công ty.
Nói về ăn uống, ông ấy thường xuyên ở lại công ty cùng chúng tôi, ăn suất cơm công ty 35 nghìn đồng mà không bao giờ đến các nhà hàng sang trọng dùng bữa. Xe của sếp là Mercedes-Benz, nhưng lại là hàng secondhand. Cảm giác chiếc xe đã rất cũ kỹ rồi.
Quần áo của sếp tôi còn ngược đời hơn. Mức lương của tôi ở mức 20 triệu mỗi tháng nhưng tôi luôn dùng hàng 'có số có má'. Áo mùa hè khoảng gần triệu, áo mùa đông 2-3 triệu là bình thường.
Tuy nhiên cấp trên của tôi mùa hè chỉ mặc chiếc áo T-Shirt hơn trăm nghìn mà đã coi như báu vật. Đó là chính miệng sếp nói vậy.
Ngày nào ông ấy cũng trong dáng vẻ của một lập trình viên "áo sơ mi kẻ + cặp kính đen + laptop". Nếu không quen biết, gặp trên đường có lẽ không ai nghĩ rằng đó là người đàn ông lương tháng kiếm được hàng trăm triệu.
Tôi thắc mắc, lẽ nào những người có tiền đều keo kiệt như vậy sao? Họ có nhiều tiền như vậy, tại sao không đầu tư nhiều hơn cho ăn uống và mua sắm?
Sau đó tôi mới phát hiện ra một sự thật thú vị: người càng giàu ngầm lại càng "keo kiệt", thậm chí còn thích "giả nghèo"; ngược lại người càng nghèo lại càng chi tiêu xa xỉ, luôn thể hiện bản thân là người có tiền.
Tại sao lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này?
Thứ nhất, người có tiền họ không hề keo kiệt bủn xỉn, họ chỉ đầu tư vào những nơi thực sự cần thiết.
Trên thực tế, chắc chắn những người giàu có sẽ sống cuộc sống vô cùng đặc biệt, nếu không tại sao họ lại kiếm được nhiều tiền như vậy?
Chỉ là họ đã đạt được sự tự do về tài chính, nên không phải thể hiện bản thân là người giàu có thực sự. Vẻ ngoài bình dị không có nghĩa là họ không có tiền, bởi không cần thiết phải làm như vậy.
Tuy nhiên với những lĩnh vực thực sự cần tiêu tiền, những người giàu luôn vung tay đầu tư một cách hào phóng, không giống như vẻ ngoài keo kiệt bủn xỉn của họ.
Trong những phương diện quan trọng như giáo dục, trị liệu, sức khỏe của gia đình và bản thân, người càng giàu luôn giải quyết vô cùng thông minh và sáng suốt, đưa ra những quyết định chi tiêu hợp lí trong khả năng tài chính của mình.
Người có tiền càng muốn bảo vệ tài chính của bản thân, không muốn bị người khác nhòm ngó.
Có một sự thật rằng, người có tiền luôn rất giỏi trong việc "giả nghèo".
Xã hội luôn có những tình huống thật đặc biệt. Nếu trong dòng họ có một người giàu, đồng nghĩa với việc sẽ có vô số bà con họ hàng kéo đến xin giúp đỡ:
" Anh có nhiều tiền như vậy, cho em mượn một ít".
"Anh mua được nhà to thế chắc cũng quan hệ rộng nhỉ, giúp em xin một chân trong công ty chắc cũng không khó đâu".
Trong cuộc sống, người càng có tiền lại càng thích "giả nghèo". Người ta thường nói: "cây cao thì dễ bị gió cuốn", người càng giàu có sẽ dễ bị người khác ganh ghét đố kỵ.
Việc mượn tiền đã trở thành câu chuyện thường gặp trong cuộc sống. Đối diện với những người họ hàng đua nhau đến vay tiền, quả thực là một vấn đề đau đầu. Nếu không cho thì lại sợ mất lòng đối phương, sau này gặp mặt sẽ vô cùng ngại ngùng. Nếu cho mượn không lãi suất, chưa chắc người ta trả đúng hạn, thậm chí có thể "cuỗm" luôn số tiền đó chạy mất.
Chính vì lẽ đó, rất nhiều người thà "giả nghèo" trước mặt người khác còn hơn để lộ chuyện mình "có tiền". Đây cũng là một loại "bất lực" quen thuộc của người giàu.
Thứ ba, "nguyên tắc tiêu tiền" của người nghèo và giàu không hề giống nhau.
"Chuẩn mực để phán đoán giàu nghèo, chủ yếu người ta nhìn vào nhà, xe và tiền tiết kiệm của bạn, chứ không phải đếm xem trong ví bạn có bao nhiêu tiền hay thỏi son bạn mua trị giá bao nhiêu".
Tôi cũng có vài người bạn mỗi năm kiếm được hàng tỷ đồng, đa số đều là lập trình viên với tính cách khá trầm ổn. Bình thường họ luôn ăn mặc rất giản dị, đi trên phố dường như chỉ là một người dân phổ thông bình thường.
Những chủ đề mà họ hay bàn tán là những câu chuyện liên quan đến ngành nghề, công việc, sau đó là lĩnh vực đầu tư, thảo luận về một số định hướng và ý tưởng kinh doanh; trao đổi với nhau về cách bảo vệ và nâng cao giá trị tài sản của bản thân...
Tôi đã hiểu ra một đạo lý từ phương thức làm ăn của họ:
Người càng có tiền sẽ càng chú trọng đầu tư vào những lĩnh vực có lợi cho sự phát triển của bản thân, như đầu tư bất động sản, nâng cao kỹ năng chuyên môn, lập kế hoạch kinh doanh trong tương lai...
Còn những người nghèo như tôi lại tiêu xài hoang phí vào ăn chơi hưởng lạc, mua sắm, du lịch. Khi trưởng thành, điều chúng ta nên suy xét chính là làm cách nào để của cải ngày càng nhiều hơn, chứ không phải khiến số lượng "hàng tiêu dùng" trong tay nhiều lên.
Bởi vậy, hãy học cách tiếp cận với sự tự do tài chính chứ không phải rút ngắn giá trị tài sản của bản thân, đó mới chính là bí quyết làm giàu thực sự của những người có tiền.
(Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả)
Quê Hương - Theo Toutiao
Tin nổi bật Tài chính